Câu chuyện thứ #3: Sự Hấp Dẫn Từ Hào Quang Nghề Nghiệp

Giây phút được tôn vinh của nghề diễn viên/Photo: Auditionsfree
T.A tìm đến văn phòng chúng tôi trong một bộ dạng mệt mỏi. Cô cố gắng tỏ ra tươi tỉnh nhưng cũng không dấu được hết đi những biểu hiện của một người thiếu ngủ triền miên.
– Em vô tình biết đến công việc của văn phòng mình. Em nghĩ, mình cần sự giúp đỡ!
Trước mặt tôi là một thiếu nữ khả ái, trong trang phục sáng màu, giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ tinh tế. Cách trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ để tôn nét đẹp tự nhiên nhưng vẫn cho người đối diện một cảm giác được tôn trọng.
+ Rất vui vì được đón tiếp em ngày hôm nay. Tôi rót nước mời T.A. À mà em có uống được trà tàu không?
– Dạ được, nghề của em…uống được đủ thứ! Anh yên tâm! Cô cười.
Trong lúc uống trà, T.A lặng lẽ quan sát cách bài trí văn phòng tôi. Thi thoảng cô gật đầu, vẻ như tâm đắc một điều gì đó. Rồi ánh mắt cô dừng lại trên góc giá sách.
– Nhiều sách anh nhỉ! Em xem thử được không?
+ Cứ tự nhiên, mời em!
Cô rút trên giá xuống một cuốn mỏng, đọc lướt qua phần giới thiệu và dường như bị cuốn hút bởi nội dung cuốn sách, cô chăm chú đọc cho đến hết cả gần chục trang.
Lát sau, T.A dừng lại, quay về phía tôi.
– Sách hay quá! Chắc em phải đọc cuốn này!
+ Nó từng giúp ích được cho rất nhiều người! Tôi đồng tình.
– Vâng, xem sơ đồ đầu cuốn sách là em đã nhận thấy trước đây mình thật ‘lạc lõng’ rồi!
+ Em có hay đọc sách không?
– Em có đọc! Nhưng không phải sách anh ạ. Kịch bản!
+ Vậy à? Thích nhỉ! Tôi buột miệng.
– Không đâu anh ạ! Cô khẽ lắc đầu. Nghề của chúng em nhọc lắm!
Tôi hơi ngạc nhiên. T.A bắt đầu chia sẻ về nghề nghiệp của mình với giọng nói đều đều, xa vắng…
“…em lớn lên trong một gia đình không có truyền thống về nghệ thuật, nhưng lứa tuổi bọn em khi ấy xem và thần tượng các diễn viên nữ xinh đẹp của Hàn Quốc, Đài Loan…trên truyền hình rất nhiều. Có hôm, em mang cả tâm trạng và cách sinh hoạt của cô diễn viên chính vào cuộc sống của mình. Em mua thuốc lá về hút và thử cả uống rượu! Theo đúng cách mà cô ấy thể hiện trong phim lúc…thất tình!”
“…khi quyết định thi vào ĐH Sân Khấu Điện Ảnh, bố mẹ cũng không ngăn cản gì, chắc do nhà có mỗi mình em, nên cũng được chiều chuộng, và vì bố mẹ cũng muốn tôn trọng ý nguyện của em nữa.
Ngay khi học, em đã cảm thấy bất an! Vì thấy nhiều thứ không giống như trong…phim! Mọi thứ ở trường chẳng khác gì cuộc sống ngoài đời! trước khi nhập học, nghĩ là đã học SKĐA thì ai chắc cũng sẽ đẹp đẽ…nhưng sự thật rất khác.
Gia đình không khá giả gì, nhưng em vẫn được bố mẹ nuôi và chu cấp trong suốt 4 năm ăn học nên em không cảm nhận được áp lực của cuộc sống với đồng tiền…”

Ánh đèn sân khấu và sự tung hô của đám đông là hấp lực ma mị với rất nhiều người trẻ/Photo: St
“…cố gắng lắm sau hơn 4 năm, em mới tốt nghiệp và ra trường được. Ban đầu, cũng được các thày cô giới thiệu cho đoàn này, đoàn kia. Nhưng cũng chỉ là những vai diễn nhỏ, không đủ tiền mua trang phục! Đến tận khi ra trường em mới biết, ở ta, nếu không phải phim ảnh cổ trang, cổ giả…thì diễn viên đều phải tự túc hết mọi thứ: từ trang phục, giày dép, váy xống đến cả việc hóa trang…”
“…Có rất nhiều những cảnh quay đêm, những vai nhỏ, dù chỉ lên hình vài chục giây nhưng có phân cảnh là đều phải có mặt từ trước. Đợi diễn viên chính diễn xong mới tới mình, và luôn phải đến sớm từ đầu để điểm danh với trợ lý đạo diễn. Việc cả đoàn thức đến 3h sáng là việc không hiếm…!”
“Là diễn viên trẻ mới ra trường nên em chỉ có những vai nhỏ và rất ít! Bố em giờ lại bệnh. Gia đình không thể chu cấp mãi, chi phí cuộc sống khi tự lập bắt đầu nhiều lên theo từng tháng. Nhiều khi không có việc, em phải ngủ nướng đến trưa, hai bữa gộp làm một. Tiết kiệm được bữa sáng!…, nhưng cũng còn may là em không phải trả tiền nhà như một số bạn khác…”
“…nghề này phát sinh nhiều cám dỗ, nếu không tỉnh táo rất dễ trở thành một trò chơi trong tay người khác! Nhất là khi còn trẻ và có chút nhan sắc…”
“Có những bạn đã không cầm lòng được trước những lời đề nghị ‘được giúp đỡ’ một cách hào phóng của một ai đó. Ban đầu chỉ là những lời mời như ‘đi dự tiệc’ hay ‘đi tiếp khách cùng anh’, rồi ‘một chút hỗ trợ mua trang phục’, ‘tặng em chiếc túi làm kỷ niệm’. Được săn đón và giới thiệu với nhiều người có tiếng. Rồi ‘kỳ nghỉ dài ngày tại một resort 5 sao’, ‘đi công tác xa’ và rồi thì…!”

Tác động lớn từ ánh hào quang sân khấu lên lựa chọn nghề của không ít người/Photo: St
T.A bỗng dừng lại, cô buông một tiếng thở dài.
Tôi đang bị mạch câu chuyện cuốn hút, ngỡ sẽ được gặp cảnh mỹ nhân với công tử dập dìu oanh yến thì bị hẫng vì cú thắng bất ngờ của cô.
Như hiểu được suy nghĩ ‘đen tối’ của tôi. T.A lắc đầu:
– Không anh ạ, có những vụ đánh ghen kinh hoàng luôn í ạ! Có bạn phải bỏ cả Hà Nội về quê đấy!
Mới qua vài nét phác thảo của cô, tôi như lạc vào một thế giới khác.
– Bỏ nghề nhiều lắm anh ạ! Nhưng không phải ai cũng vậy. Cô trấn an tôi. Có những người vẫn sống được bằng nghề. Nhưng số ấy không nhiều. Tiếc là em lại không nằm trong số ‘không nhiều’ ấy!
T.A cười ngượng gạo.
+ Lý do em chọn chuyên ngành Diễn viên Kịch – Điện Ảnh là gì?
– Hoàn toàn theo cảm tính! Em chọn vì mê ánh sáng sân khấu, mong muốn được đóng phim, được bước lên thảm đỏ, được mọi người ngưỡng mộ…Và vì em cũng thấy mình có thế mạnh về ngoại hình hơn các bạn khác.
Tôi gật đầu đồng tình, phần vì sự tự nhận xét về ngoại hình của T.A, phần vì sự chân thành trong những lời chia sẻ của cô.
– Nhưng diễn viên điện ảnh không hề đơn giản anh ạ. Đi học và đi làm em mới thấy mình đuối quá nhiều so với các bạn khác! Nghề này, ngoài năng khiếu và các lợi thế về hình thể…, cần một lượng kiến thức dày dặn về văn hóa. Sự am hiểu truyền thống, lịch sử các vùng miền, các chuyện xưa, tích cũ, rồi cả các trải nghiệm sống nữa…! Rất nhiều! Và diễn viên buộc phải có. Nếu không, khó có thể nhập vai được!
+ Trước khi ứng tuyển em có lường trước được những điều này không? Và các môn học ở trường phổ thông có trợ giúp gì được cho em trong việc tiếp cận những môn học như vậy?
– Ôi không anh. T.A kêu lên. Toán và tiếng Anh còn tạm chứ Văn, Sử, Địa em chỉ bình thường! Đó là lý do tại sao em đuối. Nhưng ‘đã đâm lao thì phải theo lao’ nên mới cố để tốt nghiệp. Nhưng giờ, sau hơn 3 năm làm nghề, thực sự em thấy mình không thể đi tiếp với con đường này được nữa! Cô buông tiếp một tiếng thở dài.

Một ngôi sao nữ của Bollywood giữa vòng vây của fans/Photo: chithrafilm
Ấm trà đã nguội hẳn, T.A ngấp một ngụm, cô thoáng nhăn mày vì vị chát và cái lạnh của ly nước.
+ Sắp tới em đã có dự định gì chưa? Liệu anh có thể giúp gì cho em không?
– Trước mắt, em dự định mở một tiệm bán quần áo thời trang cho bà bầu. Sau Covid-19 thấy chị em mang bầu nhiều quá! anh nhỉ?
Cô nở một nụ cười hiếm hoi trong suốt câu chuyện của mình.
+ Anh nghĩ thời trang có thể là thế mạnh của em đấy! Kinh nghiệm kịch nghệ chắc sẽ giúp ích thêm cho em trong lĩnh vực mới này. Tôi động viên.
– Vâng, em hi vọng thế! Cuốn sách này hay quá! Giá như em được đọc nó…trước khi thi vào đại học!
T.A lại cầm cuốn sách lên, lần dở lại những trang sách mà cô vừa đọc lướt qua.
+ Em cầm về đọc đi. Anh tặng cô đấy!
– Cảm ơn anh nhiều vì cuốn sách, và vì cả buổi đã chịu khó ngồi nghe câu chuyện ‘dở hơi’ của em!
Cô chủ động đứng dậy và nói lời chia tay. Khi câu chuyện vẫn còn như dang dở.
+ Em có thực sự tâm huyết với việc làm đẹp cho các bà bầu không? Tôi cười và nhắc khéo T.A
– Vâng, em nghĩ mình đã có quyết định rồi anh ạ.
***
Không hề có bất kỳ một lời khuyên nào. Cũng không hề có một trắc nghiệm nào được thực hiện! Cả buổi, tôi chỉ ngồi chăm chú lắng nghe câu chuyện nghề nghiệp của T.A. Nhưng rồi quyết định thay đổi về công việc của cô vẫn được đưa ra. Và người ra quyết định thay đổi ấy, không ai khác chính là cô – Người mang thế giới xa lạ của nghề diễn viên đến với tôi trong buổi sáng hôm đó.
Cuốn sách mà T.A ‘vô tình’ đọc được tại văn phòng nhỏ của tôi có tên “Chiếc Dù Của Bạn Màu Gì” của Richard N. Bolles, một tác giả người Mỹ (Bản tiếng Anh có tên: What color is your parachute?). Trên thế giới nó được in nhượng quyền và tái bản nhiều lần. Đây cũng là một trong những cuốn sách tham khảo được đọc nhiều nhất trong hướng nghiệp, cả ở phương tây và VN. Nó cũng có thể hữu ích với bạn!
Câu chuyện của T.A là một điển hình trong “6 Sai lầm phổ biến nhất trong lựa chọn nghề nghiệp” mà người ta thường gọi là “Chọn nghề khi bị hào quang nghề nghiệp hấp dẫn”.
Giờ đây, khi bạn dạo bước trong những khu phố cũ của Hà Nội, nếu bạn bắt gặp một cô chủ của một tiệm đầm bầu nào đó; cao trên một mét bảy, miệng luôn nở nụ cười tươi rói với chiếc răng khểnh duyên dáng…, thì rất có thể đó là T.A – Cô diễn viên trẻ tuổi năm nào. Giờ đã là một cô chủ nhỏ, bận rộn nhưng đầy niềm vui với công việc kinh doanh mới của mình.
HN 10/2020
Nguyên Sắc/A2Z Education & Consulting
< Bài trước: Câu Chuyện Hướng Nghiệp (#2): Ảnh Hưởng Từ Các Bố Mẹ Thành Công
> Bài sau: Câu chuyện thứ #4: Nghề Cao Quí & Thấp Kém
7